Bỏ cuộc và thoả hiệp

Giây phút bạn bỏ cuộc, bạn tự thoả hiệp với chính mình thì sẽ là lúc bạn không còn có cơ hội hoặc bạn sẽ phải chờ đợi rất lâu để có thể làm lại

DSC00064

Ngày hôm qua, chỉ vì những giây phút dại dột mà tôi mất 400 bảng, số tiền mà tôi chắt góp từng đồng để về Việt Nam. Tôi đã tự cho bản thân nghỉ ngơi hẳn một ngày, nhưng tâm trí thì không ở trong tôi nữa và tôi đã ngồi, nói chuyện, tâm sự với cô chủ nhà, người mà tôi đã bảo, thật may vì nước Anh có cô. Tự trách, có chứ, hối hận, cũng có luôn, nhưng tất cả những cái này đều không phải là 400 bảng, mà vì nhiều quyết định của bản thân trước đó, tất cả như quay trở lại như một đoạn phim trong suốt một ngày của tôi. Cô cũng kể cho tôi những lần cô mất tiền, gia đình cô mất tiền và trong cuộc sống của tôi, có rất nhiều lần tôi nghe những câu chuyện bị mất tiền, và thực ra, mất tiền luôn là cái mất mát nhẹ nhàng nhất và sau mỗi lần chúng ta đều sẽ nhận được một bài học nào đó. Và bài học lần này của tôi đó là luôn cảnh giác, dù ở Việt Nam hay ở nước Anh, nếu bạn không đủ tỉnh táo, không tự bảo vệ mình, không đủ gai góc thì bạn sẽ luôn là người bị bắt nạt.

Chúng ta trước giờ luôn muốn rất nhiều thứ, có ước mơ rất nhiều, nhưng chúng ta liệu đang thực sự làm nó, vượt qua khó khăn với nó và thực sự kiên trì với nó. Thực ra bọn lừa đảo không lừa được tôi nếu tôi đủ tỉnh táo, cũng không thể dẫn dắt tôi chuyển tiền cho chúng khi nghe lời đe doạ. Thực sự là tôi đang làm một canh bạc? Tôi muốn xem câu chuyện này đi đến đâu, và tôi đặt cược, nếu mất 400 bảng tôi sẽ về Việt Nam vì tôi quá chán nước Anh rồi. Và sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi vẫn quyết định ở lại Anh, tôi cũng biết kết quả cuối cùng, giá trị của việc đi đến cùng là 400 bảng và tôi bị lừa. Đó là cái giá của sự không bỏ cuộc, nhưng cũng may, nếu tôi kiên trì đến cùng có lẽ tôi sẽ mất nhiều hơn 400 bảng khi tiếp tục nghe lời những tên lừa đảo, và cũng may thiệt hại chỉ dừng lại ở mức 400 bảng. Nhưng bài học đó là cho thấy tôi thiếu kiến thức.

Năm 2019, tôi hăm hở khởi nghiệp và tôi thất bại. Thực ra đó không phải là câu chuyện thất bại nếu như tôi chưa bỏ cuộc, và tôi cũng vẫn đang kiên trì, không làm được cách này thì tôi làm cách khác, nhưng việc kiệt sức và tâm lý trong một thời gian dài khiến tôi bỏ chạy sang tận nước Anh, và tôi chắc hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian, ước tính 10 năm để có thể thực hiện giấc mơ đó. Mẹ tôi vẫn thường hay bảo, nếu lúc đó tôi kiên trì hơn chút nữa thì giờ tôi đã rất thành công. Trước khi đi Anh du học, mẹ tôi không ngăn, bạn tôi không ngăn, mẹ để cho tôi tự do lựa chọn, còn tôi tự hỏi bạn tôi, bây giờ tôi ở nhà, E.dep cũng sẽ ổn dần thôi. Bạn tôi chỉ nói một câu, E.dep ổn nhưng tôi ổn không? và tôi vẫn nhớ mãi câu nói đó, rồi tôi khăn gói lên đường. Tôi gần như bỏ cuộc vì tôi không biết phải làm sao để phát triển E.dep, tôi không có một chút kiến thức nào ngoài làm những chiếc video thật đẹp, ảnh thật đẹp và sự nỗ lực 19h/ngày, còn lại, tất cả đều như một bãi chiến trường. Tôi chỉ nghĩ, 10 năm nữa E.dep vẫn chỉ thế nếu như tôi không tốt lên, và tiền cũng sẽ cạn dần đi nếu như tôi không biết cách làm chủ. 5 tháng tiền trợ cấp thất nghiệp, 5 năm tiền lương hưu và có thể con số sẽ nhiều hơn thế nữa nếu như tôi vẫn chỉ là một phiên bản loay hoay với chính mình.

Và hiện giờ, sau khi học xong thạc sĩ, tôi lại không thể về Việt Nam, vì tôi biết, những quyết định như vậy sẽ rất nóng vội, tôi cần một sự chuẩn bị thật tốt. Và suốt 3 tháng đầu năm tôi chỉ lên kế hoạch lên kế hoạch và làm không đều đặn. Tôi đã thoả hiệp với bản thân, ừ thì tôi bận, tâm lý cũng là một cái tôi đang phải chiến đấu hàng ngày, và rất rất nhiều lý do khác... Website tôi cũng đang dở dàng, bài post viết dở cả tuần tôi chưa động vào và nhiều thứ dở dang khác... tôi cần cho bản thân thời gian, nhưng tôi cũng đang thoả hiệp với chính mình.

Bởi vậy hôm nay, thức dậy sau một ngày tôi tự cho là "lãng phí", tôi lại làm lại làm tiếp. Lại lên kế hoạch, lại tự động viên bản thân và lại mặc quần áo để đi tập thể dục. Tôi không thể suy nghĩ tích cực với một cơ thể rệu rã và một chiếc phòng luôn kéo rèm, còn tôi ngồi thu lu trên chiếc giường đơn. Tôi vẫn sẽ ở lại nước Anh, vẫn mơ và vẫn làm những bước nhỏ với E.dep và chia sẻ những giá trị, có thể tôi sẽ cần thời gian, rất chậm, nhưng tôi không thoả hiệp và tôi sẽ không ngừng cho đến khi tôi không thể làm được nữa.

Hôm nay tôi đọc được một câu tâm đắc, đến cuối cùng, người bền bỉ sẽ là người chiến thắng. Tôi hy vọng, 10 năm nữa, E.dep và tôi sẽ tốt hơn mỗi ngày nhờ sự bền bỉ của tôi ngày hôm nay bởi vì, nếu như bây giờ tôi không làm, tôi bỏ cuộc tôi sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

London, 6/3/2024
Lan Nguyễn